#ff0000; font-size: 13pt;">Tác giả:Binhyen1960 Nguồn: quansuvn.net
Huấn luyện (tt)
....Chuyện có thằng lính đơn vị đóng cách nhà có 30km , bố nó chết nó xin đơn vị về chịu tang , đơn vị không cho về vì sắp tới phải đi bắn đạn thật , nó ở lại mặc dù rất buồn nhưng vẫn bắn được 30 điểm , hoàn thành nhiệm vụ ...vv Thao thao bất tuyệt chuyện người đầy tính nhiệm vụ và trách nhiệm , chẳng biết chuyện có thật hay bịa ra không nhưng tôi nghe thấy chối , anh làm tốt nhiệm vụ thật nhưng anh đã đánh mất đi chữ HIẾU của đạo làm con , anh sẽ bị người đời nhiều năm chửi rủa , anh quên mất cội nguồn quên đi công cha như núi Thái sơn , loại người đó thì cũng hay ho gì mà đưa ra đây cho chúng tôi học tập
Tôi tuyên bố hùng hồn :
- Loại người đó đem bắn 3 lần chưa hết tội , làm con sống phải có hiếu nghĩa với mẹ cha chứ . Ai sinh và nuôi lớn cái thằng đó ra ? Anh đừng nói những cái chuyện đó với tôi , tôi không nghe đâu , điều tôi nói tôi sẽ làm và làm bằng được , tôi sẽ trốn 5 lần chưa được thì 10 lần .
Thế là lão khùng lên với tôi , quát tháo ầm ỹ , nâng quan điểm thi hành kỷ luật ngay lập tức , phạt đứng nắng giữa sân đại đội , lôi ra lò gạch đứng cho nắng to mà chết đi . Tôi chẳng ngán và lần trốn về thăm nhà lần thứ 3 chót lọt , tôi và anh Vũ bỏ đi lúc nửa đêm , cũng tỉnh táo hơn có 3 anh em tôi biết , Vinh lùn thì cậy răng nó cũng không nói rồi , đường đi cũng lắm gian truân nhưng cũng về được đến nhà , HN của chúng tôi đây rồi sao nó thân thương thế cái nơi mà những người con của HN đi xa không thể không nhớ , cha mẹ anh em họ hàng , bà con chúng tôi ở đây , nơi chúng tôi sinh ra và lớn lên này , nó là máu thịt của chúng tôi , từng góc phố hàng cây ăn vào từng tế bào trong cơ thể làm sao không nhớ cho được .
Hà nội ơi ! con đã về đây .
Về nhà được một tuần , vui lắm thích lắm , ai cũng hỏi thăm bạn bè xúm xít suốt ngày , hàng xóm cũng nhìn tôi bằng con mắt khác , anh bộ đội cụ Hồ rồi , bộ đội là bố trẻ con rồi đâu còn bé bỏng như ngày nào nữa . Anh em đơn vị cũng lác đác trốn được vài thằng , tụ họp nhau lại qua về thăm hỏi nhau , bố mẹ chúng nó cũng quý chúng tôi dù mới gặp lần đầu , bố tôi vui thấy con về thăm nhà nhưng cũng buồn vì biết tôi vô kỷ luật trốn đơn vị về chơi .
Hôm đó đi chơi về khoảng 6h tối gặp ngay anh công an hộ tịch phố trước cửa nhà , bắt tay chuyện trò hỏi thăm tôi anh quen biết quan hệ với gia đình tôi lâu năm rồi , thân tình như người nhà , rồi anh hỏi tôi về có việc gì ? Giấy tờ đâu đưa anh xem ? Tôi nói , em trốn đơn vị về chơi đấy , mấy ngày nữa em lên , thế rồi khuyên giải nói cả tiếng đồng hồ , động viên rồi truyền thống Cách mạng của gia đình ý thức trách nhiệm công dân , thôi thì bao nhiêu ngôn từ tốt đẹp nhất anh nói ra cả . Chắc ông này lo tôi trốn về không đi nữa đây . Tôi hứa rằng em sẽ lên đơn vị mà , không trốn hẳn đâu em chỉ về chơi thôi mấy ngày nữa em đi rồi . Phải hứa lên hứa xuống ông ấy mới chịu tin cho và hỏi chính xác ngày nào đi để anh còn tiễn , thôi tiễn đưa làm gì cho rách việc ra , sáng thứ hai em đi .
Đấy , ngày đó con người ta cũng hiền hòa hơn , tốt với nhau hơn , quan tâm đến nhau thật lòng hơn mặc dù bây giờ tôi chẳng còn liên quan gì tới chuyện công an địa phương nữa .
Chúng tôi lên đơn vị và chịu kỷ luật , bến xe Hà đông ngày có duy nhất một chuyến xe chạy hướng lên Yên thủy từ sáng sớm , thằng nào cũng tải hàng ba lô đầy đồ ăn mang từ nhà lên , tôi thì ngoài những thứ gia đình cho mang theo cũng không quên mua thêm bánh thuốc lào và chai nước mắm biếu bà mẹ chủ nhà người dân tộc Mường , trên đó họ thèm mấy thứ này lắm , nghe đâu nước mắm 1 năm mới được mua 1 chai ăn Tết còn thuốc lào thì ít phải mua ngoài cũng hiếm lắm , dân Mường họ hút thuốc lào nhiều , già trẻ , gái trai , lớn bé đều hút cả , điếu cày thì đi đâu , ở đâu cũng thấy có , họ dựng điếu ở khắp nơi từ ruộng lúa đến rừng xa đâu đâu cũng có . Thôi thì đường sữa bánh kẹo cafe thuốc lá (lúc này tôi tập tọe hút thuốc lá rồi , ngu thế) mỳ sợi thì đầy chặt ba lô thêm cái túi xách tay nữa vẫn chưa hết , mẹ chuẩn bị cả cơm thịt kho thịt luộc cho tôi ăn đường , thêm tập tem thư và 200 đồng đút túi nữa , yên tâm rồi tôi từ biệt mọi người lên đường về đơn vị . Chuyến xe đi Yên thủy hôm đó đặc lính HN D5 chúng tôi , không một ai đi được ngoài lính , vé xe khi đó khó mua vì ưu tiên cho mấy bà buôn hết rồi , thời đó là vậy đi lại khó khăn lắm , nhưng lính là vậy cùn hết chỗ nói , xông thẳng vào ban điều vận bến xe với hàng tỷ lý do khẩn cấp trở về đơn vị , chắc mấy ông bến xe cũng ngại giây với lính nên vội hoãn hết vé đã bán đi hôm nay chuyển sang ngày mai còn hôm nay chỉ chở lính về đơn vị , mấy bà mẹ có con trong đợt bọn tôi đi lên thăm con đúng ngày này cũng hưởng xái khi chúng tôi nhận đó là người nhà , ngày đó họ ưu tiên bộ đội lắm nói cái gì họ cũng cho là đúng là phải , chỉ có ông lái xe là buồn vì ngày nay chắc không kiếm trác được gì thôi .
Xe chuyển bánh , càng chạy càng xa dần cái nơi chúng tôi chẳng muốn rời , nhưng thôi muốn hay không cũng phải đi người lính không có quyền nói tôi muốn hay không muốn . Khoảng 5h chiều chúng tôi về đến đơn vị , nhóm C18 chúng tôi gần 20 thằng tập trung hết lên C bộ , ông Thụy nhìn chúng tôi ngán ngẩm , 1 2 thằng còn tìm cách dọa nạt chứ 20 thằng thì ông khóc cũng phải thôi , chỉ chờ ông Thụy nói một câu đuổi khỏi đơn vị thôi thì cả 20 thằng tôi quay ngoắt 180 độ về ngay , ngược lại ông ấy cho về tắm rửa nghỉ ngơi mai lên nhận công tác , chúng tôi nhìn nhau cười hể hả vì đánh thắng ngay trận đầu với quân số đông áp đảo , chia nhau thằng nào về A B thằng đó , ba lô nặng trịch với hàng nhu yếu phẩm mới mang từ nhà lên , tối đó bên A của tôi như ngày hội , anh em xúm lại chuyện nhà chuyện HN , cafe thuốc lá quà cáp tưng bừng , tôi trịnh trọng mang biếu gia đình bà mẹ dân tộc Mường 2 món quà đã chuẩn bị kỹ từ nhà , mẹ xúc động lắm từ xưa đến nay không biết bao nhiêu đoàn bộ đội ở nhờ nhà mẹ mà có ai có quà cho mẹ đâu , đến ở nhờ rồi đi rồi đoàn khác đến , ai cũng khó khăn cả mấy ai có gì biếu mẹ , vậy mà cái thằng tôi bướng như quỷ hỗn như gấu này khi về nhà còn nhớ tới mẹ . Nhiều năm sau chúng tôi còn nhớ đến tình cảm mà gia đình và mẹ dành cho những đứa con bộ đội chúng tôi , nhiều đứa không bao giờ về gặp lại mẹ nữa nhưng mẹ vẫn nhớ và chúng tôi vẫn nhớ về mẹ như vậy .
Sáng hôm sau gần 20 thằng lính vô kỷ luật chúng tôi được tập trung lên C bộ nhận nhiệm vụ mới , anh em khác vẫn ra thao trường tập bắn như bình thường , cũng gần đến ngày bắn đạn thật bài 1 rồi , nghe nói là cuối tuần này thì phải , mấy thằng chúng tôi cũng đã tập được bao nhiêu đâu , mới được vài buổi đã bỏ về rồi , bây giờ không cho ra thao trường tập định làm gì nữa đây .
Hành ! bị hành tỏi sau khi vi phạm kỷ luật của đơn vị , đó là điều dễ hiểu , chúng tôi chấp nhận .
Hai anh Thụy và Sướng tập hợp chúng tôi lại , vẫn cái nét mặt và giọng điệu đó , trói tội nâng quan điểm , mắng mỏ rủa xả thậm tệ , một tòa án quân sự cấp C với sự chủ trì của quan tòa và tội phạm , không luật sư bào chữa hay viện kiểm sát , đố ai tìm thấy tính dân chủ ở đây , lời buộc tội thì đanh thép hùng hồn và phán quyết cho những tội danh dài hàng trang giấy , cái gì cũng được nâng cao quan điểm lên gấp 30 lần trở lên . Phạm nhân không cãi , không biểu lộ tình cảm và cũng không hề ăn năn hối hận điều đã làm .
Sang phần quyết định tội :
Chúng tôi phải lao động kỷ luật dưới sự giám sát kiểm tra đôn đốc của anh Sướng , tay sát thủ của những thằng lính vô kỷ luật trong C18 chúng tôi .
Lại đến ông Sướng này mắng mỏ rủa xả lần thứ 2 rồi đi đến cụ thể của việc thi hành kỷ luật , chúng tôi sẽ bị chia làm 2 nhóm , nhóm thứ nhất dọn dẹp sân đại đội , chuyển đống củi tổ bố kia lên cái nền nhà cũ cao hơn , dọn dẹp quanh sân , san lấp những điểm lồi lõm trong sân đại đội do những trận mưa gây lên , nhóm thứ 2 dọn sạch chuồng lợn của đại đội , cắt cỏ lạc bỏ vào chuồng cho lợn nằm và làm phân xanh luôn , tôi đương nhiên là thuộc nhóm thứ 2 rồi , ông Sướng này chỉ đích danh tên tôi và anh Vũ qua nhóm này , chạy lên mây cũng không thể thoát nổi .
Chúng tôi nhận cuốc xẻng rồi ra chuồng lợn của đại đội . Một dãy chuồng khoảng 5 khoang , mỗi khoang độ 4 con lợn trên dãy nhà tranh nền đất nằm tít ngoài xa kia , chung quanh toàn buộc bằng những thanh gỗ chưa đi đến nơi đã ngửi mùi ô uế , cảnh tượng đập vào mắt tôi khiến tôi rùng mình khiếp sợ , gần như 20 con lợn sống ngập ngụa trong phân và nước tiểu của chúng , cái thứ nước đặc sệt bẩn thỉu đó ngập đến tận bụng chúng , trên mình những con lợn đó phân trát đầy , những vết lở loét đầy mình do chúng cắn nhau nhiễm trùng không lành được . Kinh khủng khiếp .
Nhiệm vụ của chúng tôi là vào trong chuồng lợn cào xúc hết phân , nước tiểu đó ra cho chảy vào cái rãnh phía sau chuồng , rồi cắt cỏ lạc bỏ vào chuồng lợn lại cho chúng nằm , chỉ từng đó thôi cũng là quá lớn với những thằng lính như chúng tôi , từ nhỏ đến giờ đâu biết lao động và nếu có thì chưa bao giờ tiếp xúc tới bẩn thỉu mất vệ sinh tới mức thế này .
Chúng tôi đun đẩy nhau nhưng rồi cũng phải bắt tay vào thôi không làm thì làm sao cho xong được , xắn quần cởi áo nhảy vào chuồng lợn , những con lợn hốt hoảng chạy lung tung trong chuồng thế là nước bẩn văng khắp người chúng tôi , thằng nào cũng phân lợn văng từ đầu đến chân , cái mùi hôi thum thủm quện lấy người 3 ngày sau vẫn còn thoang thoảng , cứ 2 thằng một khoang , tôi với anh Vũ nhận một khoang dọn vệ sinh , chỉ 2 anh em nên không thằng nào đun đẩy cho nhau được nên anh em bảo nhau làm cho nhanh còn chạy , ở đây lâu tổn thọ lắm .
Khoảng 10h anh Sướng xuống kiểm tra , vẫn chưa được phải làm lại lần nữa , lại chui vào chuồng lợn cào vét phân anh Sướng đứng đó kiểm tra nghiệm thu trực tiếp , cũng tưởng vậy là xong , có thể lo tắm rửa chuẩn bị ăn cơm trưa nhưng chưa hết , đi cắt cỏ lạc bỏ vào chuồng trong buổi sáng nay , vậy là lại dao , liềm đi cắt cỏ lạc , chúng tôi phải đi ra sát bờ suối gần C17 mới có nhiều cỏ để cắt rồi ôm làm mấy chuyến mới đủ cho lợn nằm , gần 12h trưa cũng xong việc , chạy vội ra suối ngâm mình dưới nước cho trôi đi hết những thứ bẩn thỉu bám trên người , gội đầu kỳ cọ cho nhau cả tiếng đồng hồ chưa sạch hết , về đến C bộ nhìn mâm cơm chán chẳng buồn động đến , chúng tôi cũng chẳng thiết cơm đơn vị mà cũng không còn thời gian để ăn nữa , kẻng buổi chiều ra thao trường cũng đã bắt đầu được một lúc rồi .
Ta biết tha thứ những điều nhỏ thì đời sẽ tha thứ cho ta những điều lớn hơn!!