Lời mở đầu:
Em tự hỏi trên thế gian này
Có biết bao mối tình trăc trở
Bao mối tình không thành chồng, thành vợ
Bao mối tình đợi chờ nhau trong nỗi nhớ
Em không thể trả lời, em không thể
Phải! Chắc anh bướng hơn tất cả
Anh không nghe thiên hạ đặt điều
Và không đếm trên ngón tay tất cả
Những kẻ gọi em là "em yêu"
Anh không gọi em là thiếu nữ
Không giữa đường bức hoa tặng em
Trong mắt em anh không tìm kiếm
Những ánh cười thời con gái trinh nguyên
Anh không tiêc một thời dằn dặt
Em chẳng chờ đợi anh ở trong mơ
Cũng không tiếc khi gặp anh em đã
Qua mất rồi những năm tháng thơ ngây
Và nếu như số phận rồi gắn bó
Cho chúng mình hai đứa thành đôi
Và không phải vì em không được biết
Bao nhiêu người gần gũi xa xôi
Anh muốn gọi em là vợ
không phải để rồi loan báo khắp nơi
Không phải bởi từ lâu em đã
Luôn bên anh trong mọi sự trên đời
Nhan sắc, tuổi tên em
Đâu phải điều khiến anh mê đắm
Anh chỉ cần em dịu dàng bí ẩn
Tới cùng anh như thầm lặng bao lần
Bài thơ Cerano nghe trên blogradio đấy!!!Nghe buồn quá. Câu chuyện về hai người bạn ở hai miền Nam - Bắc nhiều năm. Cô gái yêu anh chàng trong nhiều năm nhưng đến khi chỉ một đêm nữa là cô ấy thành vợ người ta anh chàng mới nhân ra tình cảm của anh ta dành cho cô gái ấy không chỉ là tình bạn. Ở phòng chờ máy bay, anh chàng nhắn vội dòng tin "Anh nhớ em!". Và gửi vào mail cô gái bài thơ "Anh muốn gọi em là vợ" của nhà thơ Nga (cerano quên mất tên rồi
)