"mi rãnh không"- đó là tiếng con bạn thân của nó ở đầu đây điện thọai bên kia vang lên. nhóm 4 đứa cùng thi ngoài Huế mà chỉ có nó và Quyên là đậu ở ni còn 2 đứa kia thì học ở Đà Nẵng.
quyên tiếp "tối ni qua ngủ với ta ngen,đang bùn", không cần suy nghĩ lâu nó ừ và xin phép chị 4. Vì 2 đứa học khác trường nên mới khổ ri đây.
Nó ra khỏi phòng và chạy băng băng về Vỹ Dạ- nơi Quyên ở, nhưng không quên ghé tiệm bánh mì Đồng Tâm mua bánh...-nó chưa ăn cơm, đang chạy thật nhanh ( nó cũng hơi liều vì xe không phanh.?.)...bỗng..."xin cho tôi một ít tiền..."đó là tiếng một của người đàn ông già đang mặc áo bệnh nhân của bệnh viện Trung Ương Huế, trên đầu còn băng bó vài vết thương. Nó quay lại nhìn rồi lấy chân chà xuống đường cho xe chạy chậm lại..., nó ngậm ngùi định đi luôn - vì thấy nhiều người đứng nhìn ông già ái ngại nhưng không ai lại cả, không hiểu sao nó quay đầu xe lại và....."dạ thưa ông......." - miệng nói tay xé nửa ổ bánh mì đưa ông. Nó đau xót đến nỗi chẳng biết nói gì rồi quay xe đi.....tự nhiên nó khóc, nó nhớ nhà, nhớ Ba nhớ Mẹ,.......nó giận, cung chẳng biết giận ai giờ...những người thân của cụ đâu mà......
cuộc đời này còn bao hoàn cảnh như thế đây.......những em nhỏ đi bán vé số, bán lạc, những người già đáng lẽ phải ở nhà nghỉ ngơi vì tuổi già sức yếu thì lại......"ai bán ve chai không.g..g....???
........