Rồi cuối tuần, em mình lại bê nguyên cái mặt bí xị ra bảo: “em nói với cô rồi, cô mắng nó (thằng ngồi cạnh em mình), nó còn bảo em là nó k sợ…”… Đấy, trẻ con bây giờ ngang bướng chứ chẳng ngoan như bọn mình ngày xưa. Mình nhớ hồi đi học cấp 1,2, thầy cô mà quát cho thì có mà im re không dám nhúc nhích, không dám tái phạm luôn… ấy vậy mà giờ nhiều học sinh hư quá. Vẫn biết thời nào cũng có người ngoan kẻ hư, nhưng bay giờ thì hư nhiều hơn ngoan là cái chắc…
Nguyên nhân thì có nhiều, như đã trình bày ở bài báo trên đấy, do bố mẹ, do nhà trường hay do xã hội… theo mình đều đúng cả. trẻ em non nớt đang đi tìm cho mình nhân cách hoàn thiện, vì vậy mà rất cần được sự quan tâm chăm sóc của tất cả mọi người trong xã hội. Mình nhớ ngày trước bố mẹ quản mình, bây giờ đến các em đều rất mực nghiêm khắc. Hồi ý cũng chẳng biết gì nhiều, hiểu đơn giản là bố bảo thế này là sai, thế kia là không được thì cứ thế mà theo thôi. Sau này mới thấm, bố mẹ quản chặt như vậy là rất rất tốt.
Các thầy cô giáo là của tất cả. Trong một lớp cũng cô ấy dạy, thầy ấy lên lớp nhưng sao có em học kém, có em học giỏi. Đó một phần do khả năng bẩm sinh của các em. Xã hội vẫn tồn tại hiên ngang những tệ nạn xã hội, nhưng không phải người nào cũng mắc phải. Đó phần nhiều là họ có bản lĩnh, dám vượt qua chính mình, vượt khỏi những cám dỗ cạm bẫy cuộc sống. Bố mẹ nào cũng thương con, cũng mong con thông minh, học giỏi và có cuộc sống lành mạnh. Nhưng cách giáo dục của mỗi người lại khác nhau. Có người cứ nghĩ cho con tiền là đủ, con chẳng cần gì ở mình… rồi khi kết quả học tập của con không cao, chỉ biết mắng mỏ mà không biết lắng nghe. Trẻ em rất dễ bị tổn thương, lứa tuổi thiếu niên thanh niên cũng vậy, có khi còn dễ bị tổn thương hơn. Rất nhiều trường hợp vì gia đình không hạnh phúc, tự ái, thất vọng về bản thân nên tính tình thay đổi, ưa bạo lực hơn và những người này thường tìm đến những trò chơi ảo, thế giới ảo để có được sự tự do thoải mái. Và cũng chính từ đó mà các bạn trẻ dần hình thành lối sống vô trách nhiệm với người khác, ích kỉ và thích hơn người, thích chèn ép người khác...
Ôi sao mình viết dài vậy, hix. Đấy, theo mình thì phương pháp giáo dục chúng ta vẫn chưa chú trọng tới sự phát triển nhân cách của trẻ em. Giáo dục trong nhà trường hay trong gia đình đều theo kiểu như “ông dạy cha thế nào cha lại dạy con thế” chứ không có tính khoa học. Đồng thời, cũng phải thừa nhận rằng ngày nay với sự phát triển chóng mặt của công nghệ thông tin, lại không được giáo dục tới nới tới chốn nên các em tự buông lỏng bản thân, chạy theo ý thích nhất thời.. mà quên mất nhiệm vụ trước mắt là học tập...
theo mình Sự quan tâm giáo dục của gia đình là quan trọng hơn cả đối với sự phát triển bình thường của con cái vì dù sao thì bố mẹ cũng là người gắn bó nhất với các con, họ cũng là người ảnh hưởng sâu sắc nhất tới tính cách của các con nên các ông bố bà mẹ cần quan tâm tới nhân cách của mình trước, rồi sau lấy đó làm gương cho con cháu… cũng nhiều trường hợp bố mẹ hiền hậu tốt tính mà con vẫn hư đốn đó thôi, uh đúng nhưng cái gốc có bám sâu thì cây mới chắc!
À trở về với chuyện e mình tý nhá. Hình như giờ cậu bạn kia không đánh em mình nữa. Vì thằng này ngồi gần một em gái nữa… hehe, mà em này lại cho nó chép bài mỏi tay… “Bị đánh nhiều như em nên nó mới cho thằng… chép đấy” – em mình kể... Đúng là đầu gấu..hehe