Chào bạn.
Thứ nhất; có cần lập hợp đồng thuế chấp có đối tượng tài sản là căn nhà của vợ chồng C cho ngân hàng B không?
Theo quy định của luật dân sự thì việc đem tài sản của người thứ ba để đảm bảo việc thực hiện nghĩa vụ cho bên có nghĩa vụ thì gọi là bảo lãnh.
Ðiều 361. Bảo lãnh
Bảo lãnh là việc người thứ ba (sau đây gọi là bên bảo lãnh) cam kết với bên có quyền (sau đây gọi là bên nhận bảo lãnh) sẽ thực hiện nghĩa vụ thay cho bên có nghĩa vụ (sau đây gọi là bên được bảo lãnh), nếu khi đến thời hạn mà bên được bảo lãnh không thực hiện hoặc thực hiện không đúng nghĩa vụ. Các bên cũng có thể thỏa thuận về việc bên bảo lãnh chỉ phải thực hiện nghĩa vụ khi bên được bảo lãnh không có khả năng thực hiện nghĩa vụ của mình.
Do đó, có thời kỳ khi giải quyết tranh chấp HĐ tín dụng, có TA hủy HĐ thế chấp với lý do đó không phải là thế chấp mà là bảo lãnh; Có TA lại công nhận và cho đó là HĐ thế chấp là đúng.
Sau này TA đã thống nhất về đường lối xét xử theo hướng: công nhận đó là HĐ thế chấp.
Lập luận để công nhận HĐ thế chấp (lấy ví dụ của bạn):
- A vay tiền của NH B.
- C bảo lãnh cho A sẽ thanh toán giùm A nếu A không trả được cho B.
- C lấy tài sản của C để thế chấp cho "nghĩa vụ bảo lãnh" của C.
Do đó, trong thực tế ngoài HĐ tín dụng luôn phải có hợp đồng thế chấp.
Thứ hai, Giả sử có hợp đồng thuế chấp trong trường hợp trên thì hợp đồng thuế chấp đó có vô hiệu không? trách nhiệm của C khi đó như thế nào?
Trong trường hợp C "dùng tài sản của mình là căn nhà thuộc sỡ hữu chung của vợ chồng C để bảo lãnh cho A vay tiền" mà không có ý kiến của người chồng thì HĐ bảo lãnh đó sẽ bị vô hiệu.
Theo quy định của luật dân sự:
Điều 219. Sở hữu chung của vợ chồng
1. Sở hữu chung của vợ chồng là sở hữu chung hợp nhất.
2. Vợ chồng cùng nhau tạo lập, phát triển khối tài sản chung bằng công sức của mỗi người; có quyền ngang nhau trong việc chiếm hữu, sử dụng, định đoạt tài sản chung.
Điều 221. Chiếm hữu tài sản chung
Các chủ sở hữu chung cùng quản lý tài sản chung theo nguyên tắc nhất trí, trừ trường hợp có thoả thuận khác hoặc pháp luật có quy định khác.
Trách nhiệm của C vẫn còn nhưng chỉ bằng phần tài sản thuộc sở hữu của C trong căn nhà chứ không phải toàn bộ.