Khi bản án tuyên bị cáo H 02 năm tù, tiếng khóc không thành lời nhưng chứa đựng biết bao sức nặng của tình cảm đến từ cả thân nhân lẫn người bị hại.
H quen biết và quan hệ tình dục với L từ khi L mới 15 tuổi; mang bầu, sinh con không lâu sau đó. Hai bên gia đình quyết định chờ L đủ tuổi sẽ đăng ký kết hôn và tổ chức đám cưới.
Sau thời gian sống hạnh phúc, L nay đã 19 tuổi; cuộc sống ở nhà chồng bắt đầu nãy sinh vấn đề mẹ chồng-nàng dâu. L quyết định ly hôn dù H thề non hẹn biển và nhiều lần L trở lại. Dù còn yêu thương chồng con, nhưng ghét mẹ chồng nên H gửi đơn ly hôn đến Tòa án với nội dung: Khi tôi chưa đủ 16 tuổi mà đã có con với H, cha mẹ H đối xử tốt vì sợ trách nhiệm, nay tôi đã 19 tuổi nên cha mẹ chồng đối xử tệ bạc...
Có dấu hiệu vi phạm pháp luật hình sự, Tòa án gửi văn bản đề nghị VKS và Công an khởi tố, điều tra,...
Mặc dù sau đó L đã rút đơn xin ly hôn trở về chung sống cùng gia đình chồng. Nhưng H vẫn bị khởi tố và truy cứu trách nhiệm hình sự. Một nỗi đau giằng xé tâm can L khi chỉ vì mâu thuẩn nhỏ với mẹ chồng cùng một chút hiểu biết về pháp luật đã mang lại hậu quả nghiêm trọng cho chồng. L và H rất yêu thương nhau, đến tòa án lúc nào cũng nắm tay, cười nói vui vẻ, kể cả khi hai người chưa biết H bị khởi tố. Nhưng sau 02 năm ở tù ra, cuộc sống của họ thế nào thì chỉ còn dựa vào chính họ và một chút điều kiện khách quan cũng như môi trường mà họ đang tồn tại.
Tại phiên tòa, bị hại là người vợ yêu quý khóc lóc van xin Hội đồng xét xử không truy cứu hoặc ít ra giảm nhẹ hết mức có thể, cho hưởng án treo,...bị cáo cũng không khác gì cô vợ yêu dấu, người thân rớt nước mắt, tiếng trẻ con đâu đó ngoài cửa phòng xử khi trêu đùa cười cợt vô tư, lúc khóc lóc vì không vừa ý chuyện gì đó khiến cho cả hội trường không ai không ngậm ngùi. Chủ tọa cũng như nguyên Hội đồng xét xử gắng cầm nước mắt, nhưng luật quy định rồi,....