Chuyện của "sinh vật luật"!

Chủ đề   RSS   
  • #120278 27/07/2011

    ngocxitet

    Male
    Chồi

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:26/02/2011
    Tổng số bài viết (54)
    Số điểm: 1187
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 29 lần


    Chuyện của "sinh vật luật"!

    Bây giờ các bạn là sinh viên luật, còn tôi đã là “sinh vật luật”. Cũng chẳng có tài năng kể chuyện hay viết lách, nên cứ coi đây như dòng tâm sự của một cựu sinh viên luật với các bạn kể về những ngày tháng học tập tại Trường Đại Học Luật Thành Phố Hồ Chí Minh, như một phần chia sẻ kinh nghiệm cũng như làm sống lại trong tôi kỷ niệm một thời sinh viên chưa biết đến bão giá và lạm phát.

    Những ngày đầu.

    Cái bỡ ngỡ của việc những ngày đầu đi học ai chẳng có, với tôi nó lại càng lớn hơn khi từ trên “núi” xuống xì phố, nhập học Trường Đại Học Luật Thành Phố Hồ Chí Minh. Hồi đó đường xá chưa kẹt xe như bây giờ nhưng cũng là rất đông và nhộn nhịp với cái thằng tôi “tỉnh lẻ”.

    Sáng nhập học bên Nguyễn Tất Thành quận 4 xong, được hướng dẫn qua ký túc xá bên  Thủ Đức đăng ký nhận phòng và học ở cơ sở 2 gần ngã tư Bình Triệu. Bắt xe ôm qua ký túc xá, xe chạy đến nơi rồi chẳng thấy ký túc xá đâu, tưởng đi nhầm chỗ, hỏi ra mới biết ký túc xá ở đây. Quái, có thấy gì đâu nhỉ? Thì ra gọi là ký túc xá nhưng chỉ là những dãy nhà cấp 4 xen lẫn nhà dân, thế thì bố ai biết ? lần đầu tiên thấy một cái gọi là ký túc xá như vậy. Chạy vào ban quản lý nhận phòng, còn giường tự chọn, phòng A41 cái phòng có nhiều lịch sử nhất ký túc xá Đại Học Luật Tp. Một phòng trống chưa có sinh viên ở, thế là nghiễm nhiên đến chiều cũng gần đủ 20 mạng  cùng học một khóa được xếp ở chung, đó có thể là cái nguyên nhân dẫn đến sự nghiệp ăn nhậu và nghịch ngợm của chúng tôi sau này.

    Lười leo trèo với lại để an toàn nên tôi nhận một cái giường ở tầng dưới, thế mà chiều có mấy anh khóa trên qua hỏi: Thằng nào ngủ ở giường này đó? Mình nói: dạ, em!. Mày toi rùi, cái giường này có ma đó! Nguyên là trước đây cái giường này cùa một anh trước mình bốn khóa, đang đêm học bài bỗng dưng lăn quay “bay về trời”. Từ đấy ai ngủ cái ở đó cũng bị bóng đè, và phải cuốn gói đi chỗ khác nếu muốn yên thân. Nghe thế mình sợ hết hồn mà không thể đổi giường nữa. Nhưng ngoài mặt để thể hiện cái chí khí đàn ông thì vẫn coi như không có gì, với lại ma thì làm sao đáng sợ bằng người? Cứ tưởng mình sẽ không bị sao, nhưng rồi suốt một năm nằm ở đó mình vẫn chẳng thấy cái gì đè cả? khẹc.

    Sáng hôm sau, lên trường ở Bình Triệu, chưa thằng nào có phương tiện gì đành bắt xe buýt, ra đến ngã tư Bình Triệu, rẽ phải đi bộ thêm 300 m nữa thì tới! Nghe mấy anh khóa trước nói thế. Bước xuống xe buýt thằng nào cũng dáo dác nhìn về hưóng có trường mà nhìn mãi chẳng thấy cái nhà nào cao tầng như các trường trong phim cả, chỉ thấy một cây thánh giá cao chót vót, không lẽ trường cũng là nhà cấp 4 như ký túc xá? Thôi kệ. Cả bọn cứ thế hò nhau đi, cũng chẳng khác hình ảnh “đông ki ra thành phố” là mấy,đến nơi thấy cái bảng tên trường treo trên một cái nhà như nhà thờ, mà đúng là cái nhà thờ thật, hahaha thế là được học luật dưới “mái nhà thờ”.

    Cả bọn kéo nhau vô trường, ngơ ngơ ngáo ngáo không tả được, gặp ai cũng gọi anh chị xưng em mà chằng cần biết lớn hơn hay bằng tuổi mình, chứ không như một số sinh viên thời này (Mấy hôm trước, sau 4 năm ra trường chạy xuống nguyễn tất thành xin cái bảng điểm, trường mới xây to vật vã và hoành tráng, bước lên cầu thang, gặp một em sinh viên non choẹt đang ngối dựa vào tường bấm laptop, mình hỏi: bạn ơi, làm ơn cho mình hỏi phòng đào tạo đi hướng nào?. Em cứ đi thẳng rồi rẽ trái! Em đó trả lời. Quái không lẽ nhìn mình còn trẻ vậy sao, hay tâm hồn của em nó đã quá già?). Băng rôn chào mừng tân sinh viên treo khắp nơi như lễ hội, cả bọn túa nhau đi tìm lớp của mình. Đến lớp, cũng chỉ là phổ biến mấy cái lịch học và phòng học. Cô giáo chủ nhiệm giới thiệu xong, cho cả lớp hơn trăm đứa tự giới thiệu làm quen, cũng chỉ mấy đứa dạn mới lên còn phần nhiều ngồi im thít như mình mà nghe, nói chung chúng nó cũng chỉ giới thiệu tên tuổi nơi sinh…..như kiểu làm bản tự khai với công an thôi, cũng có mấy đứa giới thiệu nhiều hơn như sở thích, tính cách, hay yêu chân thật ghét giả dối……..như kiểu ghi của mục tìm bạn bốn phương trên báo ý, nghe sến không chịu được?. Chiều, trước khi về cũng kịp làm quen với một vài bạn cùng lớp. Bước chân ra cổng, cảm thấy tự hào và phấn chấn, thế là sinh viên rồi nhé, mà lại sinh viên luật nữa chứ! Sau này mới biết nó cũng chẳng oai đến thế!

     Tối, sau khi ních vào bụng dĩa cơm bụi 3.500 đồng cùng vài dĩa cơm thêm miễn phí, 20 mạng phòng chúng tôi bắt đầu họp mặt làm quen tại quán vịt lộn cùng với mấy xị chuối hột (loại uống vào không nhức đầu nhưng… đau toàn thân ý) trước cổng ký túc xá. Cũng chỉ có vài thằng uống, tôi thì tợp 2-3 ly gì đó rồi thôi nhưng cũng coi đây là cuộc nhậu đầu đời của thằng sinh viên, bắt đầu giai đoạn “Bastos vạn tuế, rượu đế muôn năm”.

    Chuyện còn dài nhưng hôm nay mở đầu vậy thôi.

    Cập nhật bởi ngocxitet ngày 27/07/2011 12:50:09 CH

    Điều ta biết chỉ là một giọt nước

    Điều ta chưa biết là cả đại dương mênh mông.

     
    37051 | Báo quản trị |  
    3 thành viên cảm ơn ngocxitet vì bài viết hữu ích
    chinguyenhi (10/07/2017) yenlinhm03 (12/10/2012) oixanhhlu (27/07/2011)

Like DanLuat để cập nhật các Thông tin Pháp Luật mới và nóng nhất mỗi ngày.

2 Trang 12>
Thảo luận
  • #120288   27/07/2011

    oixanhhlu
    oixanhhlu

    Female
    Sơ sinh

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:27/10/2010
    Tổng số bài viết (47)
    Số điểm: 465
    Cảm ơn: 14
    Được cảm ơn 5 lần


    Câu chuyện của a mở đầu rất hấp dẫn. Lối kể chuyện mạch lạc và dí dỏm ...

    Chờ đón những phần sau câu chuyện làm sinh viên Luật của anh đây. He he

     
    Báo quản trị |  
  • #120465   28/07/2011

    ngocxitet
    ngocxitet

    Male
    Chồi

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:26/02/2011
    Tổng số bài viết (54)
    Số điểm: 1187
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 29 lần


    Chào bạn!

    Cảm ơn bạn đã khích lệ, mình cũng mong được nghe kể về chuyện của sinh viên Luật Hà Nội.

    Chúc bạn luôn vui./.

    Điều ta biết chỉ là một giọt nước

    Điều ta chưa biết là cả đại dương mênh mông.

     
    Báo quản trị |  
  • #120479   28/07/2011

    ngocxitet
    ngocxitet

    Male
    Chồi

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:26/02/2011
    Tổng số bài viết (54)
    Số điểm: 1187
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 29 lần


    "Chuồng" của chúng tôi!

    Sau một ngày cũng hơi mệt với lại đám dân quê chúng tôi quen ngủ sớm hơn gà lên chuồng (gà thật chứ không phải “gà” thành phố đâu nhé, “gà” thành phố ngủ muộn lắm cứ khi còn thức trắng ấy chứ), nên lục đục kéo về phòng sớm chuẩn bị đi ngủ, về đến phòng lóp ngóp đi “lốt ổ”, nói là “lót ổ” chứ cũng chẳng có gì mà lót vì vừa mới đến chưa sắm được cái gì cả. Thằng nào nhanh tay thì còn mua được cái chiếu cái màn, một số thằng thì trải tạm báo vậy, phòng chẳng có quạt, mà cũng chưa thằng nào mua quạt cả, trời Sài Gòn tháng 9 nóng như lò quay heo, muỗi thì bay vo ve từng đàn nhiều hơn cả vãi trấu, (chắc muỗi nó biết bọn tân sinh viên mập mạp nhiều máu nên rủ nhau bay vào phòng này, chứ để mấy tháng nữa mà chích vào thì có mà gãy vòi), nhưng chẳng thằng nào quan tâm như thể mừng vào đại học bọn anh khao chúng mày một bữa no nê.

    Đang chuẩn bị đóng cửa thì mấy “bố” trên ban quản lý xuống phổ biến mấy cái nội quy trong KTX, (nghe mấy anh khóa trên gọi “bố” chúng tôi cũng gọi bố theo vì thấy hay hay) cũng chỉ phổ biến vài ý thôi, đại khái là không được làm ồn, mất trật tự, không được về quá 11h đêm, nhậu nhẹt trong phòng, không quan hệ trai gái bất chính (ối trời, chẳng hiểu)…..thằng nào nghe cũng gật đầu lia lịa ra vẻ đồng ý lắm nhưng không biết có thực hiện được không. Nói là ban quản lý KTX cho oai thôi chứ thực ra chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ có bố Đ và bố Q thôi, ngoài ra còn có mấy anh sinh viên làm bảo vệ để được miễn tiền KTX. Bố Đ thì suốt ngày đi kiểm tra các phòng, thế là cứ quát cứ mắng suốt ngày, còn bố Q thì chỉ im ỉm chẳng kiểm tra cũng chẳng quát nạt. Sau này mới biết bố Q tuy quát nạt dọa đuổi nhưng thực ra lại rất hiền và thương sinh viên, còn bố Q thì chẳng nói chẳng rằng, anh nào phá, ầm phát là bố đuổi thẳng cổ luôn (đúng là ông bà ta nói chẳng sai “tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết khủng long).

    Sáng, một số thằng thì đi học buổi sáng, một số thằng đi học buổi chiều trong đó có tôi, mấy anh em ở nhà hò nhau dọn dẹp phòng ốc, tuy mới gặp nhau chưa kịp nhớ hết tên nhau nhưng anh em chúng tôi ra chiều có vẻ thân thiết và tích cực trong công việc chung. Loáng cái là xong, chúng tôi còn viết lên bức tường ngăn phòng với toilet dòng chữ: “SỐNG, CHIẾN ĐẤU, LAO ĐỘNG VÀ HỌC TẬP VÌ A41” nghe vừa như khẩu hiệu thời học phổ thông nhưng cũng khí thế ngút trời như một doanh trại quân đội, (sau này chúng tôi còn ghi thêm hai khẩu hiệu “ quyết không yêu dành tiền để nhậu” và “sống cô đơn cho gái thèm chơi” hai bên cửa nữa, nhưng thời gian trôi qua nhiều thằng “trọng lõm khinh lồi” nhiều lúc đang ngồi nhậu mà bạn gái gọi cái là vù đi liền chẳng tha thiết, còn nhiều thằng thấy con gái thì cứ muốn rớt cả hàm dưới, đúng là con người cứ thích làm ngược lại với khẩu hiệu nhỉ?) . Sau cái bức tường ngăn ấy là một cái bể chừng 2m3 đựng nước, đối diện cái bể  là một nhà tắm không cửa và hai cái toilet bệ xí bệt phù hợp với mấy thằng nông thôn chúng tôi, chỗ nấu ăn thì cũng gần đấy. Chính cái bể này là nơi chúng tôi tắm “truổng cời” tập thể với nhau, cứ đứng quanh bể mà dội ào ào, ban đầu ngại còn mặc quần đùi, sau quen thì chẳng thằng nào còn bí mật quân sự nữa, súng ống cứ thế là tồng ngồng. Ở KTX chúng tôi được khoán định mức, mỗi người tám ký điện và bốn khối nước, vượt quá phải đóng thêm tiền nhưng hầu như chẳng mấy khi phải đóng, do sinh viên nghèo chỉ có mỗi cái đèn học và quạt thôi, với lại lúc tắm thì cứ ca vang khẩu hiệu “ba xối một xoa” cực kỳ tiết kiệm nước.

    Phòng chúng tôi nằm giữa hai phòng khác nữa A40 và A42. A40 nằm bên trái là phòng gồm 20 anh khóa trên, đa số cũng sấp xỉ tuổi chúng tôi, nhưng khóa dưới thì phải gọi khóa trên là anh vì người ta dù gì cũng giỏi luật hơn mình (khẹc) dù có một số anh còn nhỏ tuổi hơn. A42 nằm bên phải là phòng của 10 bạn nữ cùng khóa với chúng tôi(hehehe chẳng biết phúc hay họa nhưng cũng thấy khí thế phết) , trong những kỷ niệm ở KTX chủa chúng tôi có không ít sự kiện liên quan đến phòng này (“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà”, chúng tôi không phải là anh hùng nên càng khó qua, mà phòng họ còn tự nhận là “thập đại mỹ nhân” nữa chứ, nếu đi thi hoa hậu chắc chắn ít nhất họ cũng được cái giải “Hoa hậu dũng cảm” hehehe).

    Phía sau phòng chúng tôi có một khoảng đất trống rộng chừng hơn 2m tiếp giáp với khu vệ sinh của một phòng nữ khác, mới đến chúng tôi chưa biết cái thang tre ở đằng sau dùng để làm gì? Nhưng rồi một ngày kia rồi chúng tôi cũng vỡ lẽ.Đúng là tân sinh viên lúa không chịu được? Thế mới thấy câu “sống lâu nên cáo già” là đúng.

    Cập nhật bởi ngocxitet ngày 28/07/2011 09:03:45 SA

    Điều ta biết chỉ là một giọt nước

    Điều ta chưa biết là cả đại dương mênh mông.

     
    Báo quản trị |  
    1 thành viên cảm ơn ngocxitet vì bài viết hữu ích
    ngoisaomouoc102 (09/08/2014)
  • #120592   28/07/2011

    oixanhhlu
    oixanhhlu

    Female
    Sơ sinh

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:27/10/2010
    Tổng số bài viết (47)
    Số điểm: 465
    Cảm ơn: 14
    Được cảm ơn 5 lần


      he he... sinh viên thời bọn a chưa có nhiều máy móc hiện đại n có thể vì thế mà cuộc sống đúng chất sinh viên ... rất thú vị.
    K nhạt nhẽo như thời bọn e. Với lại pát hiện ra bọn a bị "bóc tem mặc quần" từ năm 19 tuổi. K biết có thiên tình sử nào giữa A41 với A42 k nhở? E vẫn chưa biết ý nghĩa của cái thang ??? Đề nghị a làm sáng tỏ cái đoạn này :D

     
    Báo quản trị |  
  • #120602   28/07/2011

    ngocxitet
    ngocxitet

    Male
    Chồi

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:26/02/2011
    Tổng số bài viết (54)
    Số điểm: 1187
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 29 lần


    Chào bạn!

    Bọn anh thì bị "bóc tem" từ lâu rùi, từ cái thời bé tí tắm mưa cơ!
    Còn chuyện tình sử với A42 thì tất nhiên là có rùi, "lửa lớn gần rơm khô" mà!
    Chuyện cái thang thì để sau mình sẽ kể!
    Giờ đang bận nên chưa viết tiếp được!

    Chúc bạn một ngày an lành!

    Điều ta biết chỉ là một giọt nước

    Điều ta chưa biết là cả đại dương mênh mông.

     
    Báo quản trị |  
  • #120619   28/07/2011

    Unjustice
    Unjustice
    Top 50
    Lớp 10

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:18/06/2010
    Tổng số bài viết (1336)
    Số điểm: 14997
    Cảm ơn: 152
    Được cảm ơn 1057 lần


    Này bạn theo gót Nguyễn Nhật Ánh được đấy, xem bộ vui hơn làm luật đấy nhỉ .

    Luật được sinh ra để phục vụ con người chứ không phải để cai trị.

     
    Báo quản trị |  
  • #120749   29/07/2011

    ngocxitet
    ngocxitet

    Male
    Chồi

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:26/02/2011
    Tổng số bài viết (54)
    Số điểm: 1187
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 29 lần


    Phải thú thật rằng cái cảm giác của ngày đầu tiên đi học đại học thật là khó tả, vừa hồi hộp như cô dâu mới về nhà chồng, vừa tự hào kiêu hãnh như thể chú rể mới cưới được vợ là hoa hậu hoàn vũ, lại vừa trịnh thượng chỉn chu như kiểu lý trưởng đi ăn cỗ làng….nói chung là lẫn lộn. Chúng tôi chuẩn bị mọi thứ thật công phu từ quần áo giầy dép và đầu tóc, dù mọi thứ gần như là mỹ mãn nhưng vẫn chưa thể nào thoát ra khỏi cái vẻ ngố ngố của một thằng tỉnh lẻ, cái chất quê quê của một đứa con nhà nông trừ những thằng “thành thị nửa mùa”.

    Vẫn đến lớp bằng xe của “sở” (sau này có khi hết tiền còn đi bằng xe của “bộ” nữa), cũng chẳng xa mấy chỉ khoảng hơn 3km từ KTX đến trường. Những thằng tân sinh viên bước vào sân “nhà thờ” hôm ấy hầu như chỉ mang hai bộ mặt, nghiêm trọng xen lẫn hồi hộp và cười toe toét xen lẫn ngơ ngơ. Sau này khi học được một thời gian chúng tôi được nghe kể về sự tích ngôi trường mình thế này: “ Nguyên trước đây ngôi trường này là một Fatima của bên công giáo, chuyện kể rằng vào khoảng năm sáu mấy có đoàn rước của giáo phận Sài Gòn, rước Đức Mẹ Thánh Du từ Sài Gòn đến vùng Thủ Dầu Một. Đi ngang khu vực này, bỗng dưng tất cả các xe của đoàn rước bị khựng lại, tắt máy (không phải hết xăng nhé!), và làm thế nào cũng không đi tiếp được (không biết họ đã thử xuống đẩy chưa?). Đức Cha gì đó có mặt trong đoàn rước liền cầu xin và nguyện rằng: “ Xin Đức Mẹ cho hành trình của chúng con được tiếp tục tốt đẹp, sau này chúng con sẽ thành lập một trung tâm sùng kính Đức Mẹ ở vùng này” thế rồi tất cả các xe lại nổ máy lên đường dễ dàng (thiêng quá nhỉ?). Thế là Trung Tâm Fatima Bình Triệu được thành lập từ đó. Sau năm 1975, chính quyền ta bắt được một phần tử phản động tại chính nơi này, sau sự kiện này không biết tại sao Đức Cha gì đó quyết định hiến tặng một nửa Fatima cho chính quyền, và một nửa Fatima này được giao cho khoa Pháp lý Đại học Quốc Gia Thành Phố Hồ Chí Minh làm nơi giảng dạy và kiêm luôn KTX. Một bên là các thầy tu nhà thờ, một bên là các ông dạy và học luật, đa số mang tư tưởng vô thần(khẹc), thế là Đức Cha gì đó xin chính quyền cho xây một Fatima khác gần đó, và  trao luôn nửa còn lại cho khoa Pháp lý tiền thân của Đại học luật TP.HCM bây giờ. Cũng vì thế mà sinh viên học tại cơ sở bình triệu chúng tôi luôn được nghỉ nhiều hơn một ngày do vào ngày 13/10 là ngày dành cho giáo dân vào thăm lại Fatima cũ.” (nghe kể thui nhé, với lại rượu chè nhiều quá đầu nó lú đi nhiều nên có thể không chính xác lắm hehehe).

    Đến lớp cũng chỉ có mấy cuốn vở với cây bút thôi, vì chưa biết phải mua loại sách gì mà, sau này khi đã được thầy cô hướng dẫn mua các loại sách rùi thì mới biết đường, nhưng cuốn nào cũng mắc kinh khủng thế là các tiệm photo xung quanh trường photo những cuốn sách đó bán cho sinh viên với giá cực rẻ, đa số chúng tôi chỉ sử dụng những cuốn sách này, ngày đó các thầy cô trong trường mà có sách bị copy luôn ra rả chuyện bản quyền như ve mùa hè, có cô còn đi thu lại mấy cuốn sách phto do mình viết và cấm sinh viên sử dụng (Ác nhỉ! Nhưng nào có cấm được hehehe). Đến giảng đường làm quen thêm với vài bạn nữa, cái chuông reng reng báo giờ vào học khác hẳn tiếng trống thời học sinh, hơn trăm đứa mới nãy nhao nhao, ồn ào hơn chợ vỡ vậy mà ngồi ngay ngắn im phăng phắc, mắt nhìn thẳng dù chưa có thầy cô nào vào (mới đấu thì ngoan thế đấy). Buổi học đầu tiên, các giảng viên dành một ít thời gian cho việc giới thiệu về mình, cũng có người khiêm tốn ngắn gọn, có người thì hơi dài dòng và hơi “nổ” một chút (mấy người này mà té xuống sông không khéo cá chết hết). Kết thúc buổi học chúng tôi đứa nào cũng ngơ ngác chẳng hiểu sao chẳng thấy dạy tí luật nào cả nhỉ? Sau này mới biết là phải qua hơn một năm học đại cương mới vào chuyên ngành.

    Nói chung, việc học đại học thì chẳng có gì đặc sắc nếu không muốn nói là hơi chán. Những câu chuyện vui buồn thời sinh viên chủ yếu là ở ngoài là việc học tập. Ở những phần sau tôi xin phép đi vào "chính chuyện" của thời sinh viên với những câu chuyện đặc thù mang tính chất sinh viên mà chúng tôi đã trải qua.

    Điều ta biết chỉ là một giọt nước

    Điều ta chưa biết là cả đại dương mênh mông.

     
    Báo quản trị |  
    3 thành viên cảm ơn ngocxitet vì bài viết hữu ích
    oixanhhlu (29/07/2011) haituanacb (29/07/2011) ngoisaomouoc102 (09/08/2014)
  • #120811   29/07/2011

    Tranthungvp
    Tranthungvp

    Male
    Chồi

    Hà Nội, Việt Nam
    Tham gia:01/03/2011
    Tổng số bài viết (97)
    Số điểm: 1230
    Cảm ơn: 29
    Được cảm ơn 33 lần


     Đọc đoạn đầu lại nhớ tới hồi e mới vào trường vậy. Bước chân vào sân trường ĐH Luật HNđối với em như bước qua cánh cửa dẫn từ địa ngục tới thẳng thiên đàng vậy. Hơi văn hoa tý nhưng đúng vậy thật, chia tay thời hspt,chia tay cô giáo chủ nhiệm khắt khe, chia tay những giờ sinh hoạt lớp như chỉ rành cho riêng mình, chia tay những lần họp phụ huynh như chỉ giành cho mama mình vậy( HS cá biệt mà). Ngày đầu tiên, là ngày chào đón sinh viên mới ( ko đc hoành tráng như mình nghĩ, hóa ra là hoàn tất mấy thủ tục gì gì chẳng nhớ...) Chỉ nhớ có một thầy nên nói một câu: ''... các bạn sẽ được đào tạo theo hình thức tín chỉ... một hình thức mới... " ( hiểu chết liền). Về hỏi pác google mới pít...Lệ tôi rơi trên hàng chữ google. Hô hô tự do là đây.!!! Những ngày còn lại là những ngày mơ mộng, thao thức chờ đợi buổi học đầu tiên, chờ đợi có gì mới mẻ từ cái mà người ta gọi là tín chỉ ( Mới nhập về từ "Ha Vớp"). Thế dấy mới vào ĐH ngày nào cũng chàn đầy cảm xúc mới mẻ, tha hồ phám phá...
      Còn cuộc sống SV thì câu chuyện của a Ngocxilet đối vs e như chuyện cổ tích ý. Giờ cả việc học lẫn chơi SV chẳng giống ngày xưa nữa. 

    VPI LAW

    Chuyên về tư vấn kinh doanh thương mại, bất động sản và tố tụng.

    Hotline: 093.633.1826

    Email: tranthunglaw@gmail.com

    website: www.vpilaw.com

     
    Báo quản trị |  
    1 thành viên cảm ơn Tranthungvp vì bài viết hữu ích
    oixanhhlu (29/07/2011)
  • #121217   01/08/2011

    ctydatgia
    ctydatgia

    Mầm

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:17/11/2009
    Tổng số bài viết (85)
    Số điểm: 877
    Cảm ơn: 4
    Được cảm ơn 10 lần


    không ngờ cái duyên cái số thế nào má giờ mình có cảm giác người viết câu chuyện trên là thằng bạn thân của mình thời sinh viên. Cảm ơn diễn đàn vì tôi có thể sắp gặp lại bạn rồi.
    Tớ đoán chắc rằng cậu "người viết bài sinh vật luât" là thằng Sứ, quê ở ĐăkLăk, vì:
    ngay đầu câu chuyện cậu nói là "trên núi xuống", phòng A 41 thời khóa 28 chỉ có 2 thằng trên núi xuống là: thằng Hồng và cậu, tuy nhiên nhìn cách viết tớ nhận ra cậu rồi.
    3 năm xa cách sau hki tốt nghiệp luật, mình đi du học tại Hàn Quốc (nói di du học cho oai thôi thật ra đi xuất khẩu lao động 2 năm để kiếm tiền, qua đó làm việc "chết mẹ" luôn); sau đó về sinh sống và làm việc tại Hà tĩnh, nay trở lại Sài gòn được 04 tháng, lên diễn đàn không nờ gặp cậu.
    Cậu viết rất hay và rất thật, hiện giờ cậu đang công tác nới đâu.
    nếu lên diễn đàn hãy liên lạc cho mình nhé! 0909859098 (ngườ hà tĩnh A 41)
    hẹn gặp nhé.
     
    Báo quản trị |  
  • #121281   01/08/2011

    giantenshi
    giantenshi

    Sơ sinh

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:30/05/2011
    Tổng số bài viết (2)
    Số điểm: 10
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 0 lần


    hic cái thời ấy nay xa rồi chả biết bao giờ mà lần :(( sinh viên thời nay hiện đại quá, công nghệ quá nên tình cảm nó cũng nhạt hoá dần :((
    nghe cứ như truyện cổ tích ấy a nhở
     
    Báo quản trị |  
  • #121456   02/08/2011

    ngocxitet
    ngocxitet

    Male
    Chồi

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:26/02/2011
    Tổng số bài viết (54)
    Số điểm: 1187
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 29 lần


    Chuyện phiếm “thập cẩm”

    Sau vài ngày khi mọi người cũng đã biết về nhau khá nhiều thì bắt đầu đặt biệt danh cho nhau và gọi nhau bằng tên cộng với biệt danh, chúng tôi có gần một nửa là biệt danh về động vật như : T. Heo, H. Khỉ, H. Cá trê, N. Voi, D. lợn lòi,T.Bò, G.Cò và tôi “Hiệp gà” (tuy không nhiều bằng vườn bách thú nhưng có vẻ cũng hơn thảo cầm viên SG), còn hơn nửa là biệt danh về màu da, vóc dáng và tự dưng đặt vậy chẳng cần nguyên do như: M.Đen, K.Đen, Q.Đen, H.Cận, M.Trắng, T.Lùn, Q.Già, N.Chảnh, T.Đầu đất, N.Quách, N.Nhật Bổn, T.Thiếu tướng (nghe lộn xộn giang hồ ấy nhỉ?). Sau khi mọi thứ đi vào ổn định chúng tôi phân công lịch trực phòng và bỏ phiếu bầu chọn bài hát truyền thống của phòng, cuối cùng bài hát “Chú voi con ở Bản Đôn” của nhạc sĩ Phạm Tuyên được chọn (mà đến nay tôi không nhớ được lý do chọn, chắc do có câu “rất ham ăn với lại ham chơi”), để mỗi khi nhậu và sau này ra trường có gặp lại vẫn cứ hát vang bài này y chang như con nít. Rồi chúng tôi mỗi thằng cũng mua một cái xe đạp cũ giá rẻ để làm phương tiện đi lại, những cái xe xộc xệch và kêu leng keng như tàu điện Hà Nội ngày xưa, một số cái hay tuột xích nên đi xe này là tay lúc nào cũng dính toàn nhớt (những cái xe này nếu đem vứt ra đường thể nào cũng bị phạt do tội xả rác).

    Chuyện xe cộ thì coi như là ổn, nhưng chuyện dép guốc thì lại thiếu trầm trọng, có lúc phòng chúng tôi chỉ có 6-7 đôi dép (tính cả dép lào luôn rồi nhé, mà cũng chủ yếu là dép lào), nhiều lúc phải đi cả giầy bata đi học hoặc nghỉ học vì không có dép (lý do chính đáng nhỉ?không lẽ đi chân đất đi học?), có nhiều thằng cất giấu dép rất kín nhưng cũng vẫn cứ bị “mượn”, và rồi chúng tôi cũng nghĩ ra cách khóa dép bằng cái khóa dây để khóa xe đạp nhưng một thời gian ngắn có thằng lại nghĩ ra cách rút quai dép lào nên việc khóa dép cũng không còn hữu dụng (sinh viên thời chúng tôi là vậy có tiền uống cà phê, có tiền ăn nhậu……nhưng không có nổi tiền mua cái quần lót (chứ nói gì đến dép), đến nỗi cái nào cũng cũ và giãn ra to như cái quần soọc)

     Việc học thì chắc các bạn cũng hiểu, tuy có chút bất ngờ và hơi thất vọng nhưng chúng tôi trong học kỳ đầu vẫn đến lớp thường xuyên, về phòng có mấy thằng chăm chỉ còn đọc lại nữa (sau này mấy thằng này hay thi rớt nên cũng còn không chăm chỉ). Việc giải trí của chúng tôi những ngày này chủ yếu là đánh bài ghi điểm để ăn chè hoặc uống cà phê, sau thì biến tướng ra thành đánh bài ăn thuốc lá, ăn mì tôm…., thời gian nào không có tiền thì chuyển thành đánh bài cởi đồ đặc trưng của nam sinh viên (tại không biết nữ có chơi hay không?), thằng nào trước khi chơi cũng cố gắng mặc thật nhiều đồ, cứ mỗi ván về chót là cởi một thứ, nếu cởi hết rồi thì phải ngồi theo từng thế định sẵn, nói chung càng thua càng phải phơi bày mọi thứ ra, một lần có bốn thằng đang chơi bị các bố bắt được phải làm kiểm điểm và bị kỷ luật bằng hình thức cảnh cáo đọc lên loa cho toàn bộ KTX nghe nhưng cái phần nguyên nhân kỷ luật chỉ ghi chung chung là vi phạm nội quy KTX (heheheh không lẽ ghi là do đánh bài cởi đồ). Nói chung thời gian này chúng tôi rất ngoan, chỉ lâu lâu mới nhậu nhẹt một lần nhưng có uống cũng chỉ như thằn lằn uống rượu cúng thôi không hơn.

    Phòng hai mươi thằng, mỗi thằng đến từ một vùng miền với những tính cách khác nhau nên việc va chạm, xích mích với nhau là không thể tránh khỏi. Một ngày, thằng N.Quách què đi nhậu say ở đâu về muộn mà mồm cứ lải nhải làm anh em ngủ không được, nói mãi không nghe thế là mấy thằng đè xuống đánh (chỉ là giơ cao đánh khẽ thôi) trong đó Q.Già đánh nhiều nhất, N.Quách què lúc đó mới chịu yên nhưng cũng hẹn lại là sáng mai tỉnh sẽ đánh lại Q.Già, Q.Già thách: Mày mà dậy được lúc năm giờ, tao nằm cho mày đánh thoải mái! Thế là N.Quách què lấy đồng hồ ra hẹn năm giờ để trên đầu rồi đi ngủ mà không quên đặt cái chậu dưới gầm giường để “đá” với “a sê nôn”. Năm giờ sáng, đồng hồ reo báo thức mà N.Quách què có dậy nổi đâu, mà cái giống đồng hồ trung quốc nó đã kêu to mà lại còn kêu mãi không dừng, thế là một số thằng phải dậy để tắt nhưng lại không kiếm thấy cái đồng hồ ở đâu, cả phòng bật đèn khiêng N.Quách què lên tìm trong người, trong chăn, dưới gối… mà vẫn không thấy. Khi tất cả đã tỉnh ngủ hẳn thì mới phát hiện ra cái đồng nằm ngập trong cái chậu “a sê nôn” của nó (đồ trung quốc đúng là ác thật, ngập thế mà vẫn kêu được). Vậy thôi, cũng chỉ những chuyện nhỏ nhặt, chúng tôi cũng chẳng có xích mích gì lớn cả vì tất cả chúng tôi rất đoàn kết và tôn trọng nhau như anh em một nhà.

    Thời đó, chúng tôi không có điện thoại di động như bây giờ, mà mới xa nhà nên gia đình vẫn thường xuyên hỏi thăm bằng cách gọi điện đến số máy của Ban quản lý KTX, sau đó Ban quản lý KTX sẽ thông báo lên cái loa phóng thanh là sinh viên tên này phòng này lên Ban quản lý có điện thoại. Câu chuyện cũng chỉ xoay quanh việc ăn ở học hành và kết thúc hầu như lúc nào cũng là câu hỏi “cần tiền không?” từ phía phụ huynh và câu trả lời hầu như lúc nào cũng chỉ là “con còn đầy!” dù trong cho “viêm màng túi đã lâu”. Sau này khi đã quen với nhịp sống SG thì người gọi điện về lại là chúng tôi và kết thúc việc hỏi thăm sức khỏe, tình hình gia đình bao giờ cũng là câu “bố mẹ gửi thêm tiền cho con nhé”  và đại đa số câu trả lời của phụ huynh bao giờ cũng dưới hình thức của một câu hỏi là “ tiêu gì mà nhanh thế con?”. (Đúng là thời thế nhiều lúc quay ngoắt 1800 ).

    Điều ta biết chỉ là một giọt nước

    Điều ta chưa biết là cả đại dương mênh mông.

     
    Báo quản trị |  
    2 thành viên cảm ơn ngocxitet vì bài viết hữu ích
    oixanhhlu (05/08/2011) ngoisaomouoc102 (09/08/2014)
  • #122550   08/08/2011

    nganle89
    nganle89
    Top 500
    Female
    Lớp 5

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:26/08/2010
    Tổng số bài viết (336)
    Số điểm: 7167
    Cảm ơn: 34
    Được cảm ơn 120 lần


    hi. trường mình cơ sở Bình triệu giờ cũng đang trong quá trình hiện đại hóa đó anh, cây thánh giá ấn tượng của trường mình thì vẫn giữ nguyên như ngày ấy.

    Nhưng cái trường Bình triệu cũ nhèm ngày nào cũng gắn bó nhiều nhiều kỉ niệm với em lắm. hi.  đất và người bên đó bình dị, gần gũi, thân thương và dễ thở hơn cơ sở Nguyễn Tất Thành.

    Cái thời của em vật giá đắt đỏ rồi, nghe mấy anh chị kể lại mua 10 ngàn cá, mấy thằng ăn được cả tuần. Nấu nồi canh chừng 2kg củ mà có chừng 300gr thịt, nghe vui và thích ghê á!!!

    hi. Thời anh đã học Quốc phòng chưa? Học Quốc phòng cũng là một thời để nhớ đó, bị phơi nắng gay gắt, bị phơi sương, bị lạnh cắt da, bị ăn cơm một cách kinh khủng, phải nhìu nhìu thứ... Một tháng trôi qua dài thê thảm, nhưng cũng chẳng thể nào quên...

    Ms Ngan,

    Mail: sally.hcmlaw@gmail.com

    H/P: 0948 899 067

    Skype/Yahoo/Twitter: nganle89

    -----------

     
    Báo quản trị |  
  • #122591   09/08/2011

    ngocxitet
    ngocxitet

    Male
    Chồi

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:26/02/2011
    Tổng số bài viết (54)
    Số điểm: 1187
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 29 lần


    Chào  bạn!

    Hồi đó bọn mình tất nhiên cũng có học quốc phòng chứ. Nhưng đi chợ thì không có nổi 10.000 như câu chuyện của bạn.

    Dạo này phải ngưng viết vì đang xin ý kiên của các cá nhân cùng phòng ngày xưa. Vì bây giờ một số người đã thành những nhân vật quan trọng nên sợ ảnh hưởng.

    Chúc bạn một ngày an lành./.

    Điều ta biết chỉ là một giọt nước

    Điều ta chưa biết là cả đại dương mênh mông.

     
    Báo quản trị |  
  • #122636   09/08/2011

    nganle89
    nganle89
    Top 500
    Female
    Lớp 5

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:26/08/2010
    Tổng số bài viết (336)
    Số điểm: 7167
    Cảm ơn: 34
    Được cảm ơn 120 lần


    hi. Chào anh!!!

    Anh học k28 à? Lớp nào vậy anh?

    Anh Hồng mà anh đề cập là Hồng nào nhỉ? Có khi nào là anh Đinh Xuân Hồng hok ta? Nếu vậy thì anh học DS28A à?

    Chúc anh vui, hạnh phúc, iu đời và iu người anh!!!

    Ms Ngan,

    Mail: sally.hcmlaw@gmail.com

    H/P: 0948 899 067

    Skype/Yahoo/Twitter: nganle89

    -----------

     
    Báo quản trị |  
  • #122647   09/08/2011

    ngocxitet
    ngocxitet

    Male
    Chồi

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:26/02/2011
    Tổng số bài viết (54)
    Số điểm: 1187
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 29 lần


    Hay nhỉ? Mình nhớ là từ hồi đến giờ mình chưa nhắc đến tên ai cả mà? Không  mình học bên khoa Thương Mại cơ.

    Điều ta biết chỉ là một giọt nước

    Điều ta chưa biết là cả đại dương mênh mông.

     
    Báo quản trị |  
  • #123043   10/08/2011

    sonha08
    sonha08

    Mầm

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:24/04/2008
    Tổng số bài viết (97)
    Số điểm: 595
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 14 lần


    hehe thời bác chủ topic học là khá lắm rồi chứ thời tôi làm gì có KTX riêng biệt . Thầy trò ở luôn trong trường sát vách hội trường  A , C . Sáng mình không có tiết , ngủ muộn , bọn lên lớp đi ngang cũng ngượng lắm Cơm thì mua phiếu 500đ /suất ở bếp ăn tập thể toàn nước mắm đại dương canh toàn quốc , hôm nào nhận tiền học bổng mới dám chơi sang ra ngoài làm dĩa cơm thịt kho 1500đ . Câu nói cửa miệng của bọn tôi thời đó :  cơm như tù , ở như tu , nói chuyện lãnh tụ

    www.sanphamphunu.com

     
    Báo quản trị |  
  • #124756   19/08/2011

    ngocxitet
    ngocxitet

    Male
    Chồi

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:26/02/2011
    Tổng số bài viết (54)
    Số điểm: 1187
    Cảm ơn: 0
    Được cảm ơn 29 lần


    Điệp khúc “mồm ti”

    Sau khi mọi việc đã vào guồng, để tiết kiệm trong việc ăn uống, chúng tôi bắt đầu tự nấu ăn. Phòng 20 thằng nên, nên chia làm 2 nhóm, mỗi nhóm gần chục thằng vì có một số không tham gia. Ban đầu, chúng tôi góp tiền mua đồ dùng cho nhà bếp và một tháng tiền ăn, mỗi bữa tính sơ sơ hết một thằng hai ngàn, ngày hai bữa là bốn, tháng một trăm hai mươi ngàn (Với số tiền đó bây giờ không đủ tiêu trong một ngày ấy nhỉ?). Rồi chúng tôi phân công từng thằng làm từng “công tác” khác nhau gồm: Ban đi chợ, ban nấu ăn và ban rửa chén (chúng tôi thường gọi vui với nhau đây là b..ng vệ sinh). Bữa cơm của chúng tôi lúc đó chủ đạo là cá vì cá rất rẻ và mì tôm, mì tôm giống một thực phẩm đa năng, có thể làm canh, trộn với trứng để chiên hoặc xào với rau muống. Mới làm thì háo hức, nhưng sau vài tháng cái kế hoạch tự nấu ăn ấy của chúng tôi phá sản một cách nhanh chóng hơn cả thị trường chứng khoàn hiện nay bởi muôn ngàn lý do: đầu bếp nấu giở (thực ra cũng chẳng có thằng nấu biết nấu), khẩu vị khác nhau không thể ăn chung (thằng Quảng Bình ăn cay, thằng Tây Nguyên ăn nhạt, thằng miền biển ăn mặn, thằng miền tây ăn ngọt..), những thành viên lười không chịu thực hiện trách nhiệm của mình(đặc biệt là rửa chén)…….Riêng nhóm tôi thì có một lý do cũng khác rất quan trọng, đó là trưởng nhóm M.Đen hai lần sử dụng “quỹ cơm” của nhóm vào mục đích cá nhân. Cộng với những thiếu thốn, thế là điệp khúc mì tôm của chúng tôi bắt đầu.

    Thời đó, mì có rất nhiều loại nhưng chúng tôi chỉ chuộng gấu đỏ và hảo hảo vì chúng vừa rẻ lại vừa dễ ăn. Mỗi thằng chuẩn bị cho mình một cái tô, một cây cắm nước, một thùng mì với giá khoảng ba mươi ngàn ba mươi gói. Sáng điểm tâm bằng một gói mì, trưa “have lunch” bằng 2 gói và tối cũng 2 gói, một thời gian sau thì năng suất có giảm xuống do ngán hoặc do dạ dày teo lại, chỉ tiêu có bữa chỉ còn nửa gói mà thôi. Nên với một thùng mì chúng tôi có thể sống khỏe trong một tuần cùng với muôn ngàn hoạt động do ham vui của những đứa sinh viên năm nhất.

    Ban đầu chúng tôi chủ yếu ăn mì gói bằng cách pha với nước nóng, cũng bởi chưa có kinh nghiệm nên cứ bỏ mì vào tô mới đi cắm nước, nước sôi quay lại thì chỉ còn vụn mì trong tô do mỗi thằng đi qua bẻ một miếng đi lại bẻ một miếng, sau này việc pha mì của trúng tôi ngược lại hoàn toàn so với hướng dẫn, chúng tôi bỏ nước sôi vào tô sau đó mới bỏ mì vào nhằm tránh hao mòn.

    Có ba cách ăn mì: pha nước, xào hay đơn giản và thổ dân nhất là ăn sống (sau này chúng tôi biết bóp nát và nặn chanh thêm vào để làm mồi nhậu). Tuy vậy chúng tôi vẫn chủ yếu dùng cách pha. Qua thời gian, việc pha mì dần dần cũng phát sinh vấn đề, một số thằng lười (thực ra là đa số hoặc thằng nào chả lười?) pha mì xong không chịu rửa tô mà vứt luôn ngay chổ bể nước gây mất mỹ quan và vệ sinh của phòng, anh em chúng tôi thống nhất cái tô nào hai ngày còn tại vị chưa rửa thì sẽ được chuyển đến cư ngụ trong sọt rác (cái quy định này sau được áp dụng luôn với quần áo ngâm). Một thời gian sau, việc kiếm được một cái tô để pha mì còn khó hơn việc đòi lại tình phí, đôi lúc phải đi mượn. Cái khó ló cái khôn, sau này chúng tôi pha mì mà không cần dùng tô và cũng chẳng phải rửa ráy cái gì sau khi ăn nữa, số là chúng tôi cắt hoặc xé thật khéo léo một đầu gói mì rồi trút nước vào luôn và bẻ thêm 2 đoạn cỏ lau làm đũa, ăn xong quăng vô sọt rác. Khỏe.

    Có những lúc túng quẫn chúng tôi mì gói cũng chẳng có mà ăn, việc mượn mì tôm trở thành bình thường, nhiều lúc pha gói mì không dám ăn ngay mà phải đợi nó nở thật to, thật to mới dám ăn để được no bụng. Có dạo sáu thằng mà ăn chung chỉ có hai gói mì, cả bọn đi hái một đống rau muống về xào chung với hai gói mì ấy, xào xong mì trốn sạch vào rau muống nên chỉ còn một màu xanh, thấy vậy có thằng tuế táo đọc câu thơ: “Trên trời có đám mây xanh. Chính giữa rau muống, xung quanh bắc kỳ”. Mình cũng bắc kỳ, thấy hơi tức nhưng kệ. Đói, việc mượn mì cũng dần chuyển qua xin và ăn ké, có nhiều thằng pha mì xong thì phì ngay một bãi nước bọt vào đấy để khỏi thằng nào xin xỏ. Oẹ.

     Ăn mì trường kỳ, chúng tôi nhìn thằng nào cũng gầy nhom trơ xương, ngay cả những thằng nhà có truyền thống mập ba đời. Hồi đó, việc cải thiện cũng chỉ xoay quanh mấy thứ cúng vong ngoài đường của dân hoặc thằng nào đó đi liên hoan ở bất kỳ đâu thì mang theo đồ thừa về. Chuyện kể rằng, H.Khỉ trong một lần đi liên hoan, tan tiệc mà thấy gói bún to chưa ăn hết, dù đã say bét nhè nhưng vẫn nhớ anh em ở phòng đói, bỏ hết sĩ diện, lão xách túi bún đó về. Trên đường về không biết do say, do túi bún nặng hay chạy nhanh không sợ chúng tôi ở nhà chết đói mà lão lọt xuống mương trên đường vào KTX(thời ấy ở đó chưa có cống, mà nước mương SG thì chắc bạn cũng biết, rất đen, sánh và cực nặng mùi), nhưng với tinh thần thà hy sinh tất cả chứ không làm ướt bún, lão té xuống mà tay vẫn giơ túi bún lên trời. Về đến phòng người đen thui, nhưng bún thì vẫn ăn tốt khỏi cần dùng mắm nêm hehehehe.

    Điều ta biết chỉ là một giọt nước

    Điều ta chưa biết là cả đại dương mênh mông.

     
    Báo quản trị |  
    1 thành viên cảm ơn ngocxitet vì bài viết hữu ích
    vinhxuanquyen_177 (04/05/2012)
  • #124760   19/08/2011

    nganle89
    nganle89
    Top 500
    Female
    Lớp 5

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:26/08/2010
    Tổng số bài viết (336)
    Số điểm: 7167
    Cảm ơn: 34
    Được cảm ơn 120 lần


    hihi. Trong cái khó ló cái khôn! em thấy nhờ hoàn cảnh đẩy đưa mà anh có kinh nghiệm ăn mì ghê luôn á!!! Tụi em bây giờ mì gói lên giá rồi, nên hok ăn mì như anh hồi đó nữa.

    Eo ơi, anh Hồng nhà ta tốt bụng zị, sẵn lòng hi sinh vì đồng đội luôn! 

    Ms Ngan,

    Mail: sally.hcmlaw@gmail.com

    H/P: 0948 899 067

    Skype/Yahoo/Twitter: nganle89

    -----------

     
    Báo quản trị |  
  • #124769   19/08/2011

    dadang
    dadang
    Top 500
    Male
    Lớp 1

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:29/09/2009
    Tổng số bài viết (370)
    Số điểm: 2465
    Cảm ơn: 19
    Được cảm ơn 198 lần


    Ôi zời! Nhận ra luôn!
    Ho ho vậy là có duyên gặp lại rồi các bạn hiền!
    Cập nhật bởi BachThanhDC ngày 19/08/2011 04:05:05 CH Ghép bài

    Luật sư Đinh Xuân Hồng

    Công ty Luật TNHH Luật Sư Riêng

    Mail: xuanhonglaw@gmail.com - hong.dinh@luatsurieng.net

    Website: www.luatsurieng.net - www.luatsurieng.com.vn

    Diễn đàn: www.tranhluanphapluat.com

    Phone: 0907 71 93 81

    Skype: xuanhonglaw

    "Luật sư riêng, Luật sư, Tư vấn pháp luật, Luật sư cho người nghèo, luat su, luatsu, Công ty luật, Văn phòng luật, Văn phòng luật sư, luatsurieng, lawyer, lawfirm, luat su rieng"

     
    Báo quản trị |  
  • #124803   19/08/2011

    ctydatgia
    ctydatgia

    Mầm

    Hồ Chí Minh, Việt Nam
    Tham gia:17/11/2009
    Tổng số bài viết (85)
    Số điểm: 877
    Cảm ơn: 4
    Được cảm ơn 10 lần


    Chà! chú Hồng (biệt danh Hồng Khỉ) ngày nào ở KTX còn non choẹt, thất tình khóc như con nít hồi đó chú được xem là "người có công với đồng đội", tính tình hiệp nghĩa... Thế mà bây giờ nhìn hoành tránh nhỉ, com lét, thắt cổ ngon lành quá.
    Tớ kể ra câu chuyện này chắc cậu sẽ nhận ra mình là ai. Nhớ hồi đó mình với cậu đi làm thêm ở bên Thanh Đa (làm phục vu cho quán ăn), khi dọn bàn thấy trên địa của đôi trai gái an dư để lại 2 con tôm rang me to như "ngón chân cái", lúc đó nếu đổ đi thì phí quá, mà đưa xuống nhà bếp thì nó trở thành của người ta mất. Lúc đó hai thằng có cùng suy nghỉ là phải hành động ngay, H đưa tai chụp lấy một "em" đưa vào miệng nhanh như con rắn an con nhái vậy. Mình cũng chuẫn bị đưa lên miệng thì thấy quản lý tiền lại gần, hồi đó hay đọc Biệt động sài gòn nên học được cách phản ứng nhanh khi tẩu tán tài liệu, thế là mình bỏ " 2 em" vào 2 túy quần nhanh như chớp.
    Khổ nổi lúc đó quản lý đứng nhìn, kiểm soát gắt quá, bắt hai thằng đi lại dọn bàn. Vì đi lại nhiều nên 2 "em" cháy nước ra làm mình bị tát và đau nhức kinh khủng.... về sau kể lại với anh em trong phòng, mọi người châm biếm rằng "thằng nhỏ nó mà có mắt thì 2 con tôm không đến phần mày"... đúng là miếng ăn có lúc là miếng nhục thật. nhưng được cái vui.
    năm sau vào SG gặp lại anh em chiến hữu nhé.
     
    Báo quản trị |