Không ai biết chửi tục bắt đầu từ đâu, nhưng có thể khẳng định bất kỳ ai trong chúng ta ít nhiều đã nghe qua một lần.
Có thể hiểu, chửi tục là việc một người dùng những lời lẽ lệch chuẩn, thô tục để nói về một ai đó, một cái gì hoặc một việc gì đó. Chửi tục có thể xuất hiện ở mọi hoàn cảnh: buồn cũng chửi, vui cũng chửi, vu vơ cũng chửi,… hoặc có thể xuất hiện bất cứ lúc nào hễ người chửi còn thích và còn muốn nói đến. Và không biết nó sẽ tồn tại đến bao giờ.
Có một nghịch lý là mấy phong trào xây dựng văn hóa cứ phát động rầm rộ, rồi từ thôn, ấp đến huyện, tỉnh đều đạt chuẩn văn hóa nhưng đi đâu, dù là từ thành thị đến nông thôn, từ đất liền ra hải đảo, vùng sâu vùng xa, hễ ở đâu có người là ở đó có nói tục.
Đáng buồn hơn khi các clip nói tục, chửi thề trên mạng xã hội cứ được share với tốc độ chống mặt. Không ít người nói tục nhiều hơn là giành những lời lẽ tốt đẹp cho nhau. Thật đáng để suy ngẫm!
Có thể thấy, nói tục có rất nhiều tác hại. Trước hết là lời nói tục dù vô tình hay cố ý đều gây khó chịu cho người nghe, làm sứt mẻ các quan hệ, làm tổn thương người khác. Rồi từ lời chửi tục biết bao nhiêu chuyện không hay đã xảy ra. Hơn hết, người hay nói tục cũng tự mình làm giảm giá trị bản thân và không đáng để người khác tôn trọng. Đi xa hơn, một cộng đồng có nhiều người đụng đến đâu cũng văng tục thì đó là một bước lùi trong quá trình xây dựng một xã hội văn minh.
Pháp luật vô hình, tuy không thể thấy nhưng phải biết!